Chưa hết bối rối vì tiếng khóc của Hoa sau màn "yêu" chán ngắt, Quyền lại tiếp tục bị nàng dọa nạt: "Nếu anh mà bỏ em, em thề sẽ tự vẫn trước mặt anh đấy!".
Biết cái tính "ương ương", dám nghĩ dám liều của Hoa, Quyền phải vỗ về, xoa dịu ngay: "Em đừng suy diễn linh tinh. Làm sao anh dám bỏ rơi em được. Anh sẽ có trách nhiệm mà...". Nói vậy thôi chứ tưởng tượng đến cảnh một là "chốt hạ" đời trai cùng Hoa, hai là nhìn nàng đứng gào thét đòi chết, Quyền đều thấy dựng cả tóc gáy cả. Nhưng đó là hậu quả tất yếu từ việc anh đã cả gan cướp đi "cái ngàn vàng" của Hoa!
Cũng từ sau hôm "định mệnh" ấy, Quyền gặp nhiều áp lực hơn hẳn. Hoa không còn kiêu kì như trước mà quay ra bám riết Quyền. Một tuần 7 ngày chẳng hôm nào anh không phải điểm danh tại nhà bạn gái, nếu không Hoa lại hờn mát: "con ong đã tỏ lối về rồi thì muốn duỗi ra phải không?". Rồi nàng bắt đầu thủ thỉ kể một vài câu chuyện thương đau: "Đấy, như cái Ngân bạn em, từ ngày có quan hệ với bạn trai là anh ta cứ thờ ơ, lạnh nhạt dần...", và sau cùng, chốt lại bằng màn dọa chết quen thuộc: "Anh mà như thế là em tự tử trước mặt anh đấy!".
Hoa nay cũng nâng hẳn vai trò, vừa là bạn gái vừa là... mẹ trẻ của Quyền. Nàng quản lí Quyền như quản lí đứa con trai đang tuổi choai choai mới lớn. Ngoài 8 tiếng vàng ngọc ở công ty, Quyền đi đâu, làm gì, với ai là phải báo cáo cụ tỉ với Hoa, vì nàng bảo: "Đã thuộc về nhau rồi là phải có trách nhiệm với nhau hơn. Với lại, đàn ông bọn anh cứ thả rông không để mắt tới là có vấn đề ngay. Lúc đó, em biết "bắt đền" ai?".
Giờ cũng đố Quyền dám cãi lời Hoa. Mỗi lần gây chiến với nhau, Quyền mà không nhường nhịn, xuống nước thì Hoa nước mắt ngắn nước mắt dài, dấm dứt: "Chỉ đàn bà bọn tôi là thiệt thòi thôi, hi sinh hết cho lũ đàn ông bọn anh rồi lại bị cư xử chẳng ra gì...". Quyền không nghĩ cơ may dành được "cái ngàn vàng" của nàng lại khiến anh mệt mỏi đến vậy. Anh vẫn rất yêu nàng, nhưng không thích kiểu lúc nào cũng bị dọa "bắt đền" như thế. "Mà nếu đền được, chắc tôi cũng đền cho xong!", Quyền than thở. Không ghê gớm, dọa chết với đòi đền bù như Hoa, song Vân - bạn gái Cường lại có kiểu "nẫu ruột" khác. "Tem" với "phiếu" thì chỉ có một lần trong đời thôi, nhưng sau lần được nàng "dâng hiến", Cường muốn "yêu" Vân cũng vẫn khó khăn như thường. Phen nào cũng phải dỗ dành ngon ngọt Vân mới đồng ý, mà thái độ thì cam chịu, day dứt lắm. Nhiều khi Cường phát xấu hổ vì bước chân vào "hotel", đứng trước mặt nhân viên lễ tân mà thái độ Vân vẫn cứ sưng sỉa, ngúng nguẩy. Ai không hiểu lại tưởng Cường là tên "ma cô" đang cưỡng ép gái nhà lành làm điều "đồi bại". Rồi chuyện yêu đương diễn ra cũng chẳng suôn sẻ, thăng hoa gì. Trước giờ "lâm trận", Cường đang cao hứng, ôm hôn người yêu thắm thiết để lấy đà "chiến đấu" thì thi thoảng lại tụt hứng bởi nàng phụng phịu: "Em chẳng muốn mình tiếp tục yêu nhau kiểu thế này đâu. Em sợ lắm...", hoặc "sốt cả mề" vì nghe nàng giao hẹn:"Một tuần một lần thôi đấy!". Khi "nhập cuộc" cũng tẻ không kém. Hết dáng nằm cứng đờ như khúc gỗ không chịu "tác chiến" lại đến vẻ mặt đau đớn như bị hành xác. Cường phải thăm dò biểu hiện của nàng chán chê mới dám hành động, thế mà lần nào xong việc, anh cũng vẫn chứng kiển cảnh Vân ngồi rơm rớm nước mắt: "Tại anh làm em đau", "Em chẳng muốn mà sao anh cứ suốt ngày đòi hỏi chuyện này thế?"... Tóm lại, trăm nghìn tội đều đổ đầu Cường, và anh lúc nào cũng phải lải nhải điệp khúc "anh xin lỗi" để nịnh nọt, xoa dịu người yêu. Từ ngày vượt quá giới hạn, tậm trạng Vân cũng bất ổn và hay nghi ngờ hẳn. Giờ điện thoại của Cường cấm được ngoài vùng phủ sóng, bởi hôm nào anh lỡ quên di động ở nhà hoặc máy hết pin, thì y như rằng hôm đó, Vân sẽ khóc hết nước mắt và khủng bố tinh thần bạn trai bằng một tá tin nhắn với đại ý: sợ Cường "chạy làng". Hãi nhất năm ngày ba bận Vân lại hỏi khó: "Sau này anh sẽ cưới em chứ? Mà mình đã sâu đậm thế này rồi, có khi cưới sớm cho ổn định". Mặc dù mồm thì hứa như thật: "Chắc chắn rồi!" song đó chỉ là để bạn gái an lòng, chứ thực tế Cường thú nhận: "Công việc chưa đâu vào đâu, mà tôi tính phải gần 30 mới kết hôn. Nên thời điểm này mà nói chuyện cưới xin thì quá xa vời. Nhưng cứ cái đà này, năm sau mà cô ấy đòi cưới thì chả biết tính sao đây...". Thế mới biết, trừ khi thuộc hạng "Sở Khanh", ăn xong là quệt mỏ ngay, bằng không "yêu" được trinh nữ cũng không phải chuyện đơn giản cho cánh mày râu. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét