Vì muốn sinh thêm con gái nhưng chồng không chịu, Liên tính kế đánh cắp tinh trùng.
Âm mưu và kế hoạch “giăng bẫy” có mặt ở khắp mọi nơi, kể cả trên giường ngủ, thậm chí là giường ngủ vợ chồng. Không phải cái bẫy nào được giăng lên cũng bắt nguồn từ mục đích xấu xa, nhưng dù sao nó vẫn tiềm ẩn nguy cơ tạo ra bi kịch.
Nín thở trong vài phút, Vân nhìn thấy trên chiếc que thử thai, vạch màu hồng thứ hai lờ mờ xuất hiện. Cô ngồi phịch xuống sàn toilet, cứng người vì sợ hãi. Đen đủi đến vậy sao? Chỉ có một lần “trót dại” với người đàn ông khác do không chịu nổi sự cô đơn trống vắng của cảnh sống xa chồng, không “đỡ” nổi những quan tâm, chăm sóc, những lời vuốt ve nồng ấm của người đó, tai họa đã hiện hình giơ móng vuốt ngay được.
Cô từng nghĩ sau cái đêm duy nhất đó, rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, sẽ quét sạch ký ức về anh ta cũng như lần gặp gỡ nóng bỏng mà thắc thỏm kia, từ giờ cam phận sống đời vọng phu, 3 tháng mới được gặp chồng một lần. Nhưng với sự xuất hiện của cái vạch màu hồng thứ hai kia, có vẻ như cô quay đầu thế vẫn còn muộn.
Buổi chiều 2 ngày sau đó, Kiên - chồng Vân - đang làm việc ở một tỉnh miền núi thì nhận được điện thoại của vợ. Cô cho biết hiện ở rất gần anh, đang tìm khách sạn, lát nữa sẽ nhắn cho anh địa chỉ để hết giờ làm việc thì đến đó “đoàn tụ” với vợ. Bất ngờ và sung sướng, Kiên hỏi lại thì được biết Vân lên đây dự đám cưới một cô bạn thời đại học.
Hai người không chơi thân nhưng đây là dịp để gặp lại các bạn cũ, cũng để đi chơi một chuyến cho đỡ buồn, và quan trọng nhất là có cơ hội gặp chồng, một công đôi ba việc. “Chúng nó ăn cỗ xong lên xe về hết rồi, còn em một mình ru rú chờ anh thôi, anh nhanh nhé”, Vân thỏ thẻ.
Bằng mọi giá, Vân quyết "đánh bẫy" chồng để quan hệ đúng ngày cô muốn
(Ảnh minh họa)
Một buổi tối lãng mạn được Vân đạo diễn, mà màn cuối cùng là về giường. Khổ một nỗi, chồng Vân vốn không “sung” mấy trong “chuyện ấy”, mỗi lần về thăm vợ phải nghỉ ngơi một ngày mới “trả bài” được. Lần này, anh cũng “cố mãi không lên”, hậu quả của chầu rượu thâu đêm suốt sáng đêm trước. Vân lo cháy ruột, vì chồng bảo từ mai anh và mấy người trong nhóm phải vào làm việc một tuần ở khu vực rất sâu, vợ không theo được.
Vân nghĩ nếu cô cứ ở đây chờ chồng suốt một tuần thì không tự nhiên chút nào. Nhất định cô và anh phải làm chuyện đó đêm nay, bằng mọi giá, nếu không thì cả cuộc đời cô lẫn gia đình cô đều tan nát. Bình thường không phải là người chủ động trong tình dục nhưng đêm nay, dựa vào lý do nhớ chồng, Vân cả gan làm những điều mà trong mơ cô cũng không tưởng tượng ra là có ngày mình sẽ thực hiện. Thật may, cuối cùng Vân cũng có được thứ cô muốn.
Đánh cắp… tinh trùng
Khác với Vân, Liên không lừa dối chồng về chuyện “nem chả”, nhưng chị vẫn phải nghĩ nát óc để tìm kế “cho anh vào tròng”. Chả là Liên muốn sinh thêm đứa con gái để có người “về phe” với mình, bởi ngay cả thằng út nhà chị mới học lớp một mà đã không thích mẹ vuốt ve ôm ấp nữa, chỉ xoắn lấy bố để cùng chơi ô tô điều khiển và những trò của đàn ông. Nhưng Thông nhất quyết không đồng ý.
Hai đứa con là đủ, anh còn phải thăng tiến, và quan trọng nhất là đẻ nhiều sẽ không nuôi dạy con tốt được, vợ anh đã yếu, tuổi lại cũng gần 40 rồi, nhỡ không may sinh con không bình thường khỏe mạnh, hay mẹ có mệnh hệ nào thì chết.
Những đợt chồng đi công tác (mà anh đi thường xuyên), khi đã xong việc nhà chỉ biết ôm ti vi trong khi hai đứa con mải chơi game với nhau, Liên càng nung nấu quyết tâm đẻ thêm, chồng không chịu thì chị đặt anh vào sự đã rồi. Chồng gọi điện, Liên kêu mấy hôm nay mệt mỏi, đau bụng.
Anh hỏi uống thuốc gì chưa, đi bác sĩ chưa thì chị bảo: “Không cần đâu, tại em mới đi đặt vòng nên thế, ít ngày là hết thôi”. Rồi Liên giải thích thêm: “Anh đã không đồng ý làm đứa nữa thì em đặt vòng luôn cho đỡ phải tính toán nọ kia”.
Muốn sinh thêm con, Liên tính kế đánh cắp tinh trùng (Ảnh minh họa)
Thế là những lần “gặp gỡ” sau đó, hai vợ chồng cứ vô tư “tác chiến”. Liên tuổi đã cao nên chuyện thụ thai chẳng phải dễ dàng, nhưng sau 5 tháng thì chị cũng đạt được mục đích. Chị đợi quá 12 tuần mới hốt hoảng báo với chồng là “chết rồi em có bầu, lâu nay không thấy kinh cứ tưởng do sức khỏe kém”. Hôm sau, Liên làm như đi khám để lấy vòng ra, rồi đưa cho chồng tập bài báo về những trường hợp đặt vòng vẫn “dính” bầu.
Thông có tin hay không thì cái thai cũng đã lớn, lại còn phát triển rất tốt nữa, đành để đẻ thôi. Sau này khi cái thai bất đắc dĩ đó đã là cô bé xinh xắn láu lỉnh làm ông bố chết mê chết mệt, Liên mới thú thật “âm mưu” của mình. Thông gọi đó là “vụ đánh cắp tinh trùng chấn động Hà Nội”.
Không ít bà vợ “bẫy” chồng để có đứa con ngoài ý muốn của anh ta như Liên, nhưng không phải ai cũng có kết cục êm đềm như vậy. Huệ chẳng hạn, cô dùng mưu mẹo để có thai dù chồng đã nói dứt khoát là phải chờ 3 năm nữa khi anh đã sửa được nhà ở quê cho bố mẹ và đỡ chật vật về kinh tế.
Nhưng Huệ thích trẻ con quá. Tâm sự với bạn thân, cô ấy khuyên: “Có bầu hay không là ở cậu chứ, thiếu gì cách. Ông ấy bảo thế thôi chứ nếu có rồi thì lại chả sướng quẫy đuôi lên”. Huệ nghĩ cũng phải, nếu cô có thai, cùng lắm anh ấy chỉ cáu một chút rồi thôi, chứ con đầu cháu sớm ai mà không thích được.
Thế mà cơn giận của chồng Huệ hóa ra lại kết hợp cả cường độ mãnh liệt của dông tố với sự dai dẳng của mưa dầm. Anh “nâng cao quan điểm”, coi cô là người đàn bà dối trá, nguy hiểm, khinh thường chồng, một người không đáng tin.
Chỉ từ chuyện “giăng bẫy" đó, về sau cả trong những chuyện khác, anh cũng tỏ ra nghi ngờ và thiếu tôn trọng Huệ, khiến cô đau khổ đến suy sụp. Phải mất mấy năm, nhờ đến cả sự giúp đỡ của các chuyên gia tư vấn, tình cảm vợ chồng mới trở lại như xưa. Huệ thấy hú vía, tự nhủ từ nay chuyện quan trọng nào cũng phải bàn bạc thẳng thắn với chồng chứ không dám lén làm gì sau lưng anh nữa.
Còn Vân, người đã lập mưu ngủ với chồng để hợp thức hóa đứa con trong bụng, cho đến nay vẫn yên ổn dù con đã 5 tuổi. Thế nhưng mỗi lần nghe những lời nhận xét của mọi người rằng sao đứa bé là con gái mà cao quá vậy, trong khi nội ngoại toàn “nấm lùn”, rằng sao trông nó chả có nét gì của bố…, cô sợ hãi như ngồi trên đống lửa.
Vân nghĩ rằng rồi một ngày nào đó, sự thật cũng sẽ tìm được cơ hội của nó để phơi bày, chỉ mong đừng quá sớm mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét