Pages

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Hằn học vì vợ từng bị xâm hại

 Tôi bị ám ảnh khi biết vợ mình đã từng bị chiếm đoạt trước khi tới với tôi.

Đọc xong bài viết Sau phản bội, vợ hành hạ tinh thần của một người chồng, tôi lại thấy trỗi lên trong lòng mình những nỗi u uất. Tôi đã từng giấu kín nỗi niềm này cho riêng mình vì tôi sợ nói ra mọi người sẽ nguyền rủa tôi là một thằng đàn ông tồi tệ, một người chồng xấu xa. Nhưng đôi khi, cảm giác của con người là một thứ không thể kiểm soát được. Đã ngàn lần, vạn lần tôi muốn xóa sạch suy nghĩ đó ra khỏi đầu để thôi hành hạ chính bản thân mình và gây tổn thương cho người vợ đã từng chịu tổn thương của tôi. Nhưng tôi không làm được.
Ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã không thể nào không bị cuốn hút bởi vóc dáng, nụ cười và giọng nói thân thương của cô ấy. Hơn hết, tính cách và sự hiểu biết của cô ấy khiến tôi xác định sẽ tiến xa với người con gái này. Trong tôi, cô ấy như một viên ngọc không tì vết, tôi trân trọng và cảm thấy mình là một người đàn ông quá hạnh phúc khi có được cô ấy trong cuộc đời.
Khi cô ấy thú nhận với tôi sự thật, tôi có cảm giác như có bàn tay ai bóp nghẹt tim mình. Phản ứng ngây dại của tôi dường như là một mũi tên cắm thêm vào trái tim đã chịu nhiều thương tổn của cô ấy. Nhưng tôi không kiểm soát được hành động của chính mình. Tôi nở một nụ cười vô thức, ôm cô ấy vào lòng dù cho trong đầu tôi khi ấy không còn nghĩ được điều gì.
Cô ấy đến với tôi khi không còn trong trắng. Nếu như nó là xuất phát từ bản thân cô ấy có lẽ tôi đã dễ dàng ứng xử hơn. Nhưng tôi đã không thể bỏ mặc người con gái ấy khi mà cô ấy đã phải chịu một nỗi đau lớn tới vậy. Cô ấy đã từng bị kẻ khác xâm hại khi còn nhỏ và với lí do ấy làm sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy.
Hằn học vì vợ từng bị xâm hại - 1
Tôi đã làm tổn thương người vợ đã chịu nhiều đau khổ của mình (Ảnh minh họa)
Tôi cưới vợ trong một niềm vui dường như không trọn vẹn. Mọi người chúc phúc cho tôi khi tôi cưới được một người vợ vừa đẹp người lại đẹp nết như vậy. Nhưng đâu đó trong thâm tâm tôi vẫn có một vết gợn. Đêm động phòng, cuộc ân ái của chúng tôi diễn ra trong sự ấm ức mà tôi dù cố giấu điều đó. Cô ấy đã khóc. Cô ấy khóc vì không thể dâng tặng tôi sự trinh nguyên nhất trong đời.
Tôi ôm cô ấy vào lòng để an ủi nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Tôi có cảm giác mình chịu thiệt thòi khi mà suốt thời thanh niên tôi vẫn giữ mình để trao tặng nó cho người con gái mình yêu thương. Vậy mà, tôi lại không phải người đàn ông đầu tiên trong đời vợ. Điều đó cứ ám ảnh tôi mãi không thôi.
Mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi cứ mường tượng ra cảnh gã đàn ông đồi bại nào đó vồ vập lấy cơ thể vợ tôi mà ngấu nghiến, mà tận hưởng…Nó làm cho cuộc yêu của chúng tôi dường như trở thành nỗi ám ảnh. Tôi biết cô ấy không có lỗi nhưng không làm sao xua đuổi được suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nhiều lúc, tôi nhắm mắt làm “chuyện ấy” cùng vợ mà không quan tâm tới cảm giác của cô ấy. Tôi “yêu” như một kẻ cuồng điên vì thấy bực bội trong người. Tôi đang làm tổn thương vợ tôi thêm một lần nữa. Một lần đau hơn bao giờ hết.
Cô ấy cảm nhận được thái độ của tôi. Tôi đã từng bắt gặp giữa đêm khuya cô ấy lặng lẽ ngồi khóc một mình. Trái tim tôi lại thấy thương vợ da diết. Nhưng mỗi lần gần gũi, mỗi lần ôm lấy thân thể vợ tôi lại điên lên vì nghĩ kẻ tồi tệ nào đó đã tận hưởng vợ trước tôi. Nó biến tôi trở thành kẻ tàn nhẫn và độc ác với chính người vợ thủy chung, son sắt và đáng thương của mình. Lâu dần, tôi tìm cách khỏa lấp sự bực bội của mình mỗi khi “yêu” vợ bằng cách uống thật say. Chỉ có hơi men mới khiến tôi không thấy đau đớn vì nghĩ tới việc vợ không còn trong trắng. Nhưng sau mỗi cơn say, tỉnh dậy tôi lại càng thấy đau đớn hơn gấp bội.
Hằn học vì vợ từng bị xâm hại - 2
Khỏa lấp sự tức giận, tôi "yêu" điên cuồng mà không quan tâm tới cảm giác của vợ (Ảnh minh họa)
Lại một đêm say khướt như mọi lần, tôi trở về nhà, tôi muốn gục đầu vào vai cô ấy để khóc và để yêu thương dù cho cuộc "yêu" đó lại diễn ra trong sự điên cuồng của tôi và nỗi đau của cô ấy. Nhưng căn nhà trống không. Một lá thư được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn cô ấy vẫn hay ngồi trang điểm. Nhìn dòng chữ nắn nót trên trang thư nhưng tôi biết để viết  ra những lời đó, cô ấy đã phải khóc rất nhiều.
Cô ấy dọn về nhà mẹ ở. Cô ấy không muốn hành hạ tôi bằng những bức bối vì không lấy được người vợ trinh tiết. Cô ấy để lại một tờ đơn li dị để giải thoát cho tôi và cũng là giải thoát cho chính mình.
Giờ đây ngồi một mình trong đêm, tôi cảm thấy mọi thứ trong mình như bế tắc. Tôi biết tôi không thể nào bỏ cô ấy được nhưng làm sao để tôi có thể xóa đi nỗi dằn vặt về việc cô ấy không còn trong trắng khi đến với mình. Mà nếu cứ sống như thế tôi chỉ làm đau khổ cả hai mà thôi. Tôi không bào chữa cho mình: tôi ích kỉ, tôi ngu ngốc, tôi độc đoán, tôi tệ hại…Nhưng cái cảm giác ấy chính bản thân tôi cũng không hề muốn có. Tôi phải làm sao để không còn bị ám ảnh, để yêu thương người vợ tội nghiệp của mình và để cho tổ ấm của chúng tôi chỉ còn có tình yêu?
Có lẽ điều duy nhất khiến tôi tức tối đến như vậy là vì khi đến với cô ấy tôi vẫn là một trai tân. Tôi thấy mình là một thằng đàn ông thiệt thòi vì cả đời không biết đến phụ nữ còn trong trắng là như thế nào khi lấy cô ấy. Đó là bản năng thấp hèn và đê tiện trong tôi. Nó làm nảy sinh trong tôi một suy nghĩ có phần lệch lạc nhưng lại như một lối thoát cho chúng tôi. Có một cô sinh viên thực tập đang làm chỗ tôi và tôi biết chỉ cần tôi gật đầu đồng ý cô ấy sẽ sẵn sàng dâng hiến. Liệu tôi lao vào cô ấy, để biết thế nào là  một người con trong trắng để tận hưởng cảm giác của một thằng đàn ông được chinh phục có thể giúp tôi không còn hằn học với đời và với người vợ của mình hay không? Liệu đó có phải là cách giải quyết cho cuộc hôn nhân của chúng tôi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét